Chương 1
1.
Tôi đột ngột kết hôn vào đầu năm nay.
Lão chồng Kinh Sơ lớn hơn tôi năm tuổi, có một gương mặt đẹp trai vô (số) tội.
Nhưng xắn tay áo lên, cơ bắp hai bên tay thằng chả còn to hơn bắp đùi tôi nữa.
Bên cạnh lão ấy tôi cảm thấy rất an toàn.
Những người khác không biết được thực hư, bảo tôi chỉ muốn tìm một tên đẹp trai trắng trẻo.
Giống như nhỏ em gái kế của tôi, cũng là một trong những người bị lừa.
Vì không ai tưởng tượng được chồng tôi thực chất là dân anh chị.
Hai năm nay mới rửa tay gác kiếm, tu chí làm ăn đàng hoàng.
Hôm nọ, tôi đưa chồng về nhà ăn Tết.
Lão mang theo ba hộp quà to chảng.
Còn dắt hai thằng đệ đô con lớn tướng theo sau.
Đây là lần đầu tiên hai bên gặp mặt.
Tình thế này khiến ông bố và bà mẹ kế của tôi hãi hùng, còn tưởng có người tới thu tiền bảo kê.
Tôi bảo lão chồng mình khiêm tốn thôi, nói ít làm nhiều là được.
Ổng liếc hai thằng đệ sau lưng, giải thích: “Đây là vệ sĩ riêng của con.”
Chà, là khiêm tốn dữ chưa kìa.
2.
Vào một hôm trước đó chúng tôi vừa tới nơi.
Nhỏ em kế nhìn mấy “món quà đắt tiền” mà chồng tôi mang đến, gồm vài hộp nhân sâm lớn, còn có ít trà, rượu Mao Đài và mấy thứ tương tự, âm dương quái khí móc mỉa tôi được gả cho nhà lắm tiền.
Tôi xua tay: “Ầy, toàn là mấy món không có đáng bao nhiêu.”
Thì thật ra cũng đâu tốn gì đâu.
Dưới trướng Kinh Sơ có một đàn em quê ở núi Trường Bạch, trong nhà có trồng nhân sâm, mấy dịp lễ tết hay biếu nhà chúng tôi mấy món ăn dân dã cùng thuốc bổ.
Nhân sâm cũng đóng thùng gửi đến tận nhà.
Trên bàn ăn.
Em kế ăn vận lồng lộn, thỉnh thoảng gắp thức ăn vào bát của Kinh Sơ để tỏ lòng hiếu khách.
Miệng thì ghen tị nói: “Chị gái em mới cấp Ba đã bỏ học đi làm. Chị ấy không được học hành đến nơi đến chốn nhưng lại có thể tìm được người tài giỏi như anh. Em thật sự ghen tị luôn í. Không giống như em ngày nào cũng phải tập luyện trong trường nghệ thuật, một hạt cơm cũng không dám ăn thêm để giữ dáng, sau này cùng lắm cũng chỉ thành minh tinh, có lẽ không tìm được người nào tốt được như anh.”
Vừa nói vừa nhéo nhéo thắt eo của mình để khoe khoang.
Em kế Trần Trà là đứa con mà mẹ kế tôi mang theo.
Nhà tôi là một gia đình chắp vá giữa hai người cha người mẹ đã ly hôn.
Vài năm trước, mẹ tôi bị ung thư tử cung nên qua đời.
Cúng tuần đầu của mẹ vừa xong thì ông bố tôi đã phải lòng mẹ của Trần Trà ở tầng dưới, kết hôn chớp nhoáng.
Nhưng lúc nhỏ tôi vốn đã có mâu thuẫn với Trần Trà.
Trong quá trình chúng tôi lớn lên cùng nhau, cô ta cực kỳ thích so kè với tôi.
Khi học tiểu học, tôi được mẹ thắt bím tóc cho. Ngày hôm sau cô ta cũng thắt bím, đính nơ bướm cũng phải nhiều hơn tôi.
Lúc học trung học cơ sở, chàng trai yêu thầm tôi đã gửi tôi một bức thư tình.
Cô ta mặc trên người chiếc váy hoa, cố tình lắc lư trước mặt mọi người. Nói xấu tôi, bịa đặt rằng tôi luộm thuộm và không chịu tắm rửa.
Nhìn mọi người bỏ chạy tránh né tôi, cô ta nhếch miệng đắc thắng.
Sau đó lên cấp phổ thông, tôi muốn vào trường nghệ thuật. Cô ta biết được, cũng làm theo.
Thậm chí cô ta còn khóc và nói rằng không dám đòi hỏi gì xa xỉ. Nếu cha ruột cô ta còn sống thì chắc ông ấy sẽ sẵn lòng gửi cô ta vào đó học.
Vào thời điểm đó, bố tôi đã ở với mẹ kế.
Chi phí để học nghệ thuật rất đắt đỏ. Gia đình chỉ có khả năng chi trả cho một suất.
Ông bố tôi sợ mẹ kế nhằn ông ta thiên vị này nọ, cắn răng gửi Trần Trà đến trường nghệ thuật.
Còn để đứa con gái ruột là tôi đi học cao đẳng.
Tôi cười khẩy, bỏ học đi làm luôn.
Sau đó tôi có dẫn một người bạn trai về, cũng bị cô ta nẫng mất.
3.
Giờ phút này, ông chồng Kinh Sơ của tôi nghe thấy những gì Trần Trà sủa.
Đặt đũa xuống bàn kêu cái “cạch” một tiếng.
Lão nhướng hàng mày tuấn tú, nhưng vẫn chưa cất lời.
Hai thằng đệ đang đứng như thần giữ cửa lập tức đi tới, một trong hai úp ngược cái bát xuống bàn.
“Thật xin lỗi, đại ca tụi tôi ưa sạch sẽ, ảnh không thích người khác ngoài chị dâu gắp thức ăn cho, chê nước bọt của người khác.”
Trần Trà sửng sốt, cô ta không nhịn được, mếu máo tủi thân nhìn Kinh Sơ.
“Nhân viên của anh bị sao vậy? Em nào phải người ngoài.”
Kinh Sơ không nói gì, chỉ dùng ngón tay gõ nhẹ vào đầu gối.
Đàn em tóc vàng còn lại lập tức kéo ghế sang một bên, chỉ vào Trần Trà và la lớn.
"Còn nữa, bỏ cái chân dưới bàn của cô rời khỏi đùi đại ca ngay, đại ca sợ nhất là người khác lây bệnh nấm chân cho ảnh."
Nghe thấy chuyện này, tôi cúi đầu ngay tức khắc, phát hiện bàn chân nhỏ Trần Trà ngồi ở đối diện đã luồng đến dưới ghế tôi, còn đang gắng sức chạm đến bắp đùi Kinh Sơ.
Đang là mùa đông, trong nhà còn không mở điều hòa sưởi ấm mà còn mặc quần sọt ngắn cũn cỡn, để đôi chân to trắng nõn lồ lộ ra bên ngoài.
Cũng phải khen hai đàn em của Kinh Sơ thật tinh mắt, kín kẽ như vậy mà cũng thấy được.
Trần Trà nhất thời ngu người luôn.
Suy cho cùng, đây cũng là mánh khóe cô ta dùng đi dùng lại hàng trăm lần.
Suy cho cùng, người bình thường cũng sẽ không bóc trần ra như thế.
Lúc này, cả nhà đang nhìn cô ta chằm chằm.
Cô ta xấu hổ chịu không nổi, lập tức giải thích: “Anh ơi, các anh có hiểu lầm gì không ạ? Anh không thích em gắp thức ăn cho thì thôi, em biết chị gái em bình thường rất thận trọng, nhưng em thực sự không có ý tứ đó…”
Kinh Sơ vẫn duy trì không mở miệng.
Cô ta tủi thân nhìn về phía bố mẹ ở bên cạnh.
Mẹ kế lập tức nói: “Tiểu Kinh à, đây là tấm lòng của Trà Trà, bình thường con bé nhìn người khác bằng nửa con mắt, chưa từng dịu giọng như thế với ai bao giờ, chỉ là con bé có ý tốt mà thôi, có phải Viện Viện đã nói gì với con không, khiến cho anh em của con hiểu lầm?”
Bố tôi cũng hùa theo.
“Đúng rồi, bàn nhà chúng ta hơi nhỏ, va chạm là chuyện khó tránh khỏi, con đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là Trà Trà đang quan tâm anh rể mà thôi.”
Tôi nhìn cái nư của bố mình và mẹ kế, cười nhạo thầm trong lòng.
Trần Trà làm ba cái trò này không phải ngày một ngày hai.
Họ từng nhắm mắt làm ngơ, bây giờ cũng không ngoại lệ.
4.
Kết quả vừa nói xong, Kinh Sơ cười nửa miệng vân vê khuy áo.
Thấy vậy, tôi lập tức đè tay thằng chả xuống, ý bảo đại ca đừng nổi xung.
Lão ấy thản nhiên nhìn tôi một cái, nhưng cũng nhịn lại được.
Ngả lưng xuống ghế, lão lấy thuốc lá ra và châm một điếu.
“Hiểu lầm?”
“Cứ coi như là hiểu lầm đi, lần sau nếu chân cô lại duỗi đến chỗ tôi, tôi cũng không ngại chặt bỏ ném cho cá ăn đâu.”
Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của mẹ kế và Trần Trà, lão tiếp tục nói thêm.
“Nói cái gì mà Viện Viện vô học? Không phải là do bố làm cha mà không nuôi nổi con gái sao.”
“Nuôi được con gái người ta, cho con gái người ta đi học đại học mà lại để con gái ruột của mình phải ra ngoài làm thuê làm mướn.”
“Bây giờ lại để mấy kẻ chiếm được phần hời nhạo báng con mình, chậc chậc, đây là lần đầu con thấy người bố nào vô dụng tới vậy luôn đó.”
Tôi cúi đầu ho khan hai tiếng.
Nhưng thực chất đang lén lút nắm lấy tay lão, làm tốt lắm đại ca ơi!
Cha tôi tự coi mình là người bề trên, những lời Kinh Sơ vừa nói rõ ràng là đang khiêu khích quyền uy của ông ta.
Nhất thời ông ta tức giận tới bốc khói, đập bàn quát: "Cậu là cái thá gì mà dám đến dạy dỗ tôi? Vừa mới vào nhà đã quậy cho gia can không yên, con rể như cậu tôi không nhận, Trần Viện Viện nhìn xem cô tìm về loại người gì này?"
Nghe tới đây tôi chưa kịp nổi máu điên, lão chồng đã vỗ vai tôi.
Lão lấy ra từ trong túi ra chiếc dao gấp mini, xoay đảo qua đảo lại trên những ngón tay thon thả.
Nở nụ cười nửa miệng, lão bảo: “Viện Viện kể tôi nghe chuyện nhà của mấy người rồi, vậy để tôi nói ông biết, Viện Viện là vợ của tôi, tôi bảo kê vợ mình, sau này nếu ông còn bắt nạt em ấy, đừng trách tôi độc đáo táo bạo.”
Nói xong thì ngón tay cũng ngừng lại.
Con dao cắm chặt lên bàn ăn.
Nhìn chằm chằm bọn họ với nụ cười khinh khỉnh.
“Hai cái đồ già… à không, nể hai người là bề trên nên tôi không chửi thề, nếu không muốn chuốc lấy mệt cho mình thì sau này đừng có tính toán gì lên đầu vợ tôi.”